Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

cảm xúc ...

CẢM XÚC KHI ĐỌC TẬP THƠ - “LỜI RU LÁ CỎ” CỦA NGUYỄN HẢI TRIỀU

Nhận được tập thơ “LỜI RU LÁ CỎ” của anh Nguyễn Hải Triều do NXB Đà Nẵng ấn hành năm 2012, mà anh ký tặng cho tôi. Thật sự mừng lắm, được anh quan tâm vì biết tôi cũng rất “ghiền” thơ. Tôi cũng rất muốn viết lời tâm sự cảm nhận cá nhân mình, nhưng rồi lại ngại vì không khéo mạo phạm -  Vì là người yêu thơ, tập tành làm thơ, không là nhà văn, nhà thơ mà bình phẩm. Tuy nhiên, trong tận cõi lòng muốn chia sẻ cùng anh…
Những ngày đông về càng đọc thơ anh càng thấy sâu lắng, cảm nhận được như anh đã nói hộ lòng của bao người con đã được sinh ra, sống nơi quê hương có dòng sông thơ mộng…Đúng như lời bạt của Nhà văn, nhà thơ Huỳnh Minh Tâm viết mà tôi rất tâm đắc: “Đọc thơ Nguyễn Hải Triều là đọc, là thọc, là vén những giấc mơ ngọt ngào và đắng đót, mơ mộng và chân thực của một tâm hồn đa cảm, đa đoan, nhưng cũng vô cùng gây cấn, gây hấn. Chính vậy nên thơ anh đầy đặn, tràn trề tựa như dòng Vu Gia của quê hương anh chảy suốt bốn mùa không ngưng nghỉ, không khô cạn, chảy như một lẽ hiển nhiên, chảy cho đỏ au phù sa, chảy cho lên xuân hai bờ cây trái”.
Hải Triều sinh ra trên miền quê nơi có dòng sông Vu Gia thơ mộng, tuổi thơ anh đã gắn bó với sông như một định mệnh được an bày… sông mãi chảy trong anh, trong ý thơ đẹp, lãng mạn và dung dị; sông với anh hòa là một, sông đem phù sa bồi đắp cho bao nhiêu bãi bờ xanh tốt, với dòng nước trong xanh tắm mát cuộc đời, để rồi anh trãi lòng với những suy tư bên dòng sông: “Sông là sông của đời thôi/ Non mòn biển cạn để rồi…bóng tăm/Chỉ là sông phía trăm năm/ Dấu phù du chảy xiết dòng nước xuôi” (Bài lục bát gởi sông). Và chính yêu sông nên tác giả đã hồi nhớ đến một dòng sông mà nơi đó anh đã từng gắn bó!?, có bóng hình thiếu nữ mà anh đã ít nhất một lần phải lòng, dù chỉ mong đợi nụ cười duyên dáng em gởi trao: “Em son phấn tươi nguyên màu thiếu nữ/ Chờ xuân về một đóa cười duyên…”. Hay anh mường tượng, hình dung ra những người con gái dù chỉ một lần được tắm nước sông Tiên cũng sẽ đẹp xinh ra, làm cho anh cũng như “bao gã suy tình” phải xao xuyến: “Con gái tắm sông Tiên da trắng/ Tóc dài xanh thêm vướng víu chân người”, dù biết rằng phải hao hơi, tổn sức vì phải suy nghĩ, có khi đến bạc cả đầu: “Để ta lẻn vào kho trời đất/ Lấy tặng em xuân mãi đến bạc đầu” (Câu gởi một dòng sông). Sự thực thì mái tóc trên đầu anh đã trộn lẫn muối sương với bao suy tư, trăn trở của hơn nửa đời người phiêu bạc… hoặc trong bài thơ Hương anh viết rất có hồn: “Em neo đậu hồn tôi phía dòng sông…/Về với hoang sơ mùi hương của vĩnh hằng”, hoặc ở một bài thơ khác anh viết lời thơ rất đẹp và lãng mạn: “Bỗng nhiên thương nhánh cải vàng/ Câu thơ chín đợi mùa sang chín mùa/ Sông Tiên em chỉ một tôi/ Khúc cô liêu
Một góc trời…
Chờ em…(Tìm ngọn gió xưa)
 Những suy tư, sự trải nghiệm chím mùi đã giúp Hải Triều bật ra những câu thơ lục bát đẹp, mượt mà, trong trẻo, duyên dáng và mềm mại đến mê mẫn lòng người: “Em chiều hong tóc mùa đông/ Áo phơi trên ngọn ngô đồng lá buông…Gởi người câu hát à ơi/ Ai xuôi chi tiếng tơ rơi cuối cùng” (Gởi một người). Suy ngẫm, trăn trở của anh cũng là những suy nghĩ rất thật của cuộc đời, cuộc sống với bao biến cố, sự thay đổi của lòng người, nhưng anh vẫn tự nhủ khi đã yêu thương thì phải trọn lòng, trọn đời: “Dòng đời vạn nẻo đục trong/ Hãy thương cho trọn tấm lòng mà thôi” (Gởi một người). Có thể khẳng định rằng, những người yêu thơ, làm thơ là những người sống nội tâm nhất, sẵn sàng hòa nhịp đập con tim, chia sẻ với mọi người và mọi tấm lòng, tác giả Hải Triều cũng không nằm ngoài qui luật tự nhiên ấy…
Ở một khía cạnh khác, tình yêu quê hương trong thơ anh cũng chính là yêu thiên nhiên, vạn vật, gần giũ, bình dị nhất, đã được lột tả qua thơ anh: “Những sợ khói nấp sau giấc mơ/ Bay dọc cánh đồng ký ức/ Sợi khói lấm lem/ Thơm mùi rơm khô cỏ mục/ Em ra đồng bàn chân xước gió lá non…” (Khói). Nguyễn Hải Triều là người có tấm lòng bao dung, yêu sông, yêu thiên nhiên cây lá và cũng chính anh trăn trở trước sự hung dữ, biến dạng của dòng sông khi “mùa nước nổi”, dòng sông phải oằn mình gánh chịu, để lại những vết thương lòng đau nhói và ám ảnh trong anh: “Cơm lũ đục ngầu mệt mỏi giấc mơ…/ Lũ đã đi qua những bãi biền tơi tả bão giông, bỏ lại hoang liêu cỏ mục ngỗn ngang xác lá vô thường/ Đâu là dòng sông nguyên sơ quẫy đạp ký ức?” (Ký ức giọt sương); chỉ đơn cử một điều “đơn giản” thôi: rất có thể là cô bạn gái của anh ngày xưa mà anh và người ấy từng có nhiều kỷ niệm đẹp, khi cô bước lên xe hoa, anh cũng nặng nợ, đa mang tự trách mình: “Nợ nhau nụ cười tiếng khóc/ Gởi cả hoang vu ngày em bước theo chồng” (Nợ)... Và còn rất nhiều bài thơ hay và tả thực nhưng rất cô đọng, xúc tích, lay cả lòng người (Thơ bốn câu 4; Thơ bốn câu 5; Thơ bốn câu 6; Thơ bốn câu 7…) được anh viết ra bằng chính cảm xúc mộc mạc, chân chất của đời người, tình người mà không phải ai cũng diễn tả được.
Những dòng tâm sự cùng anh không thể nói “cắt nghĩa” đầy đủ những gì anh đã viết bằng cả tim mình…Xin chúc anh có nhiều tác phẩm để đời với cái duyên “bút mực”, đem lại cho cuộc đời, cuộc sống những thi vị riêng như câu thơ ai đó đã viết: Thơ là hơi thở của cuộc sống/ Thơ ra đi từ tim và trở về rung động con tim…Mong anh đồng cảm với dòng suy nghĩ mà tôi mạo muội bọc bạch…
                                                                   Tam Ngọc - Chiều đông 2013                                                                                        Võ Văn Thọ



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét